
Lại kể chuyện về chuyến đi Nhật đầu tiên, mình và đứa bạn thuê phòng tại một backpacker nhỏ ở khu Nakano. Hai đứa trú chân tại Tokyo vài ngày liền, nên ngày nào cũng là một điệp khúc đi từ chỗ trọ ra đến ga Nakano và ngược lại. Trên quãng đường đó có một cửa hàng nhỏ bán bánh cá Taiyaki, nhưng khổ một nỗi cứ sáng đi qua thì nó chưa mở cửa, còn tối về thì lại đóng cửa mất rồi. Quyết tâm mãi là phải đến đúng giờ quán mở cửa bằng được, thế mà tính ra là ngày cuối cùng trước khi ra sân bay về nước rồi bọn mình mới “làm được chuyện ấy”. Dù cho quán hàng nằm cách chỗ ở chỉ có vài bước chân.
Hôm đấy trời lạnh, nhiệt độ ở Tokyo lúc ấy chỉ khoảng 2 độ C nên gọi mua đôi cái bánh taiyaki xong là hai đứa đứng run lập cập bên ngoài. Chắc thấy thương tình quá nên hai anh bán hàng mời ngay vào gian trong ngồi, cẩn thận rót hai cốc trà nóng mời hai vị khách nhiệt tình lúc sáng sớm. Gian phòng mình được ngồi chỉ có nhõn hai chiếc ghế, đủ cho hai vị khách ngồi, còn lại là không gian bếp cũng chỉ đủ để chỗ di chuyển cho hai nhân viên của quán. Hai anh bán hàng nhẹ nhàng di chuyển quanh không gian chật hẹp, mỗi người một việc, người thì nhanh tay quấy bột, người thì nhanh tay lật bánh.

Nhìn bên ngoài thì đó là một cửa hàng nhỏ thôi, trông còn có phần cu cũ, có thể do phần gỗ ốp quán màu nâu tối. Mà theo kinh nghiệm (không chính thống) của mình, thì cứ hàng nào trông cũ cũ mà sạch sẽ gọn gàng, thường có khi lại ngon hơn các tiệm đèn chưng sáng lóa.Và mình không hề sai!
Bánh cá Taiyaki ở đây khác với những bánh mình từng được ăn ở Việt Nam, và có lẽ là cũng khác với những bánh taiyaki mình ăn các quán khác ở tại Nhật là cái loại bánh vỏ mềm thơm. Bánh ở đây được nướng bằng than củi, từng cái một. Hai anh bán hàng cứ đều tay lật đi lật lại đến khi bánh chín. Mỗi chiếc bánh được gỡ ra khỏi khuôn xong, là một anh sẽ dịu dàng cạo phần than cháy trong khuôn đi để chuẩn bị cho mẻ bánh mới. Chỉ mấy phút ngồi tại quán thôi nhưng khiến lòng mình cảm động vô cùng. Mình vốn là một đứa rất cẩn trọng trong từng chi tiết nhỏ để món ăni đến với khách hàng phải là sản phầm được quan tâm săn sóc kỹ càng (mình có đi làm thêm trong ngành nhà hàng một thời gian), nên mình cực kỳ trân trọng cảm giác một người nâng niu sản phẩm của họ trước khi đưa đến với khách hàng. Dịch vụ đối với mình, như vậy, là hoàn hảo.

Bánh nóng hổi ra khỏi khuôn vàng rộm, hơi nóng còn tỏa ra đủ để làm ấm đôi bàn tay lạnh run lên của hai đứa. Cái vỏ bánh, nói thế nào nhỉ, nó vàng như kiểu cookie mới ra lò ấy. Và đúng là khi cắn một miếng thôi là có thể cảm nhận ngay sự khác biệt với các loại Taiyaki khác. Bánh ở đây vỏ rất mỏng, giòn rụm, và nhân đậu ngập tràn. Bánh lại còn ngọt vừa phải nên dễ ăn vô cùng, chỉ cắn một miếng thôi mà gây cho mình nhung nhớ 4 năm trời rồi.
Và chắc là còn phải nhớ nhiều nữa, vì chẳng biết hai anh đã chuyển đi đâu hay không còn bán hàng nữa. Năm 2014 khi bạn mình quay lại, chẳng còn thấy bóng dáng cửa hàng của hai anh đâu nữa… Thời gian thì lại lâu quá rồi, mình chẳng còn nhớ nổi tên cửa hàng nữa nên đúng là mò kim đáy bể bao nhiêu lâu nay vẫn chưa có tăm tích. Nếu nhỡ có bạn nào đọc được blog của mình, và từng thấy một hàng Taiyaki nào ở Tokyo có logo hình con cá như hình thì nhắn giúp mình địa chỉ với nhé.
Cám ơn rất nhiều.